Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ có gia đình nông dân có ba đứa con trai, trong đó đứa con út được gọi là chàng Ngốc. Khác với hai người anh giỏi giang, chàng Ngốc thường bị khinh rẻ, chế giễu và nếu có việc gì thì cũng chẳng ai đếm xỉa đến chàng.
Một hôm, người con trai cả muốn vào rừng đốn củi. Trước khi anh ta lên đường, người mẹ cho anh ta một chiếc bánh trứng ngon lành và một chai rượu vang để mang theo ăn và uống khi đói và khát. Anh ta chào mẹ và bắt đầu tiến về cánh rừng xanh thẳm. Vừa vào tới rừng, một ông lão bé nhỏ tóc bạc phơ chào anh và nói:
– Anh cho lão xin một miếng bánh ở trong bị của anh và cho lão uống một ngụm rượu vang. Lão đói và khát quá!
Nhưng anh chàng khôn ngoan đáp:
– Nếu tôi cho lão bánh và rượu vang của tôi thì chính tôi sẽ chẳng có gì cả, thôi lão có thể đi đường lão được rồi đấy!
Rồi anh ta để mặc ông lão đứng đó và đi tiếp.
Anh ta chặt cây được một lát thì tự nhiên trượt tay, chiếc rìu chém vào cánh tay nên anh phải về nhà để băng bó. Anh con trai cả không biết rằng, tai nạn ấy chính là do ông lão bé nhỏ tóc bạc phơ gây ra vì anh ta đã không giúp đỡ lão.
Sau đó, người con thứ hai cũng đi rừng. Người mẹ cũng cho một chiếc bánh trứng và một chai rượu vang y như đối với người con cả. Anh ta cũng gặp đúng ông lão bé nhỏ tóc bạc phơ, ông cũng xin anh một mẩu bánh và một ngụm rượu vang. Nhưng người con thứ hai nói nghe có vẻ có lý rằng:
– Tôi cho lão cái gì là tôi không có cái đó, thôi lão có thể đi đường lão được rồi đấy!
Rồi anh ta cũng để mặc ông lão đứng đó mà đi tiếp.
Làm sao tránh khỏi bị trừng phạt: anh vừa mới chặt được vài nhát thì tự nhiên vung rìu chặt ngay vào chính chân mình nên anh lại phải nhờ các anh tiều phu khác khiêng về nhà.
Cuối cùng, chàng Ngốc cũng xin cha mẹ:
– Thưa cha mẹ, cha mẹ để cho con đi rừng đốn củi một bận xem sao, hai anh đã bị thương, con là phận con cũng phải giúp sức.
Người cha đáp:
– Hai anh mày khôn ngoan thế mà đã bị thương, nên thôi đừng có đi, mày thì biết gì về việc đi rừng đốn củi.
Chàng Ngốc xin mãi, nài nỉ mãi. Người cha đành bảo:
– Muốn đi thì cứ đi đi. Có thất bại, đau đớn thì mới khôn ra được.
Người mẹ lần này đưa cho anh một chiếc bánh luộc ủ tro và một chai rượu bia chua.
Vừa vào tới rừng thì ông già nhỏ bé tóc bạc phơ lại bước tới chào anh và nói:
– Cho lão xin một miếng bánh và một ngụm rượu ở chai, lão đói và khát quá.
Chàng Ngốc đáp:
– Cháu chỉ có bánh ủ tro và bia chua thôi. Nếu cụ thấy dùng tạm được thì xin cụ cùng ngồi ăn với cháu.
Hai người ngồi xuống. Khi chàng Ngốc lấy bánh ủ tro thì hóa ra là một chiếc bánh trứng ngon lành, và rượu bia chua kia đã biến thành rượu vang ngon.
Ăn uống xong đâu đấy, ông lão bảo:
– Vì cháu tốt bụng và sẵn sàng chia của của mình cho người khác nên lão cũng muốn ban phước cho cháu. Ở đằng kia có một cây cổ thụ, cháu đẵn xuống thế nào cũng thấy trong đám rễ cây một cái gì đó.
Ngay sau đó, ông lão chào từ biệt chàng Ngốc và biến mất sau đám cây rừng.
Chàng Ngốc đi lại đẵn cây cổ thụ. Cây vừa đổ xuống thì thấy trong đám rễ một con ngỗng lông bằng vàng thật.
Chàng Ngốc ôm con ngỗng đi mãi thì tới kinh đô. Vua ngự trị đất nước hồi bấy giờ có một cô con gái, nàng rất nghiêm nghị, nghiêm nghị tới mức không ai có thể làm cho nàng bật cười được. Vua truyền lệnh cho khắp thiên hạ, ai làm công chúa bật cười thì được phép cưới nàng làm vợ.
Chàng Ngốc nghe tin ấy, cũng ôm ngỗng đến trước mặt công chúa, tới cung điện bỗng con ngỗng nhảy khỏi tay chàng Ngốc và chạy vòng quanh, chàng Ngốc vội vàng đuổi theo mà không thể nào túm được, lông ngỗng bay lên lấp lánh xung quanh công chúa trông như tuyết rơi vậy. Bỗng công chúa bật cười, cười mãi, cười hoài như không muốn dứt vì sự ngờ ngệch đáng yêu của chàng Ngốc.
Chàng Ngốc thấy công chúa cười nên đòi nhà vua cho cưới công chúa. Nhưng vua không thích chàng rể ngờ nghệch, viện hết cớ này đến cớ khác để từ chối. Vua ra điều kiện cho chàng Ngốc phải tìm và dẫn tới một người có thể uống cạn hết một hầm rượu vang thì mới được cưới công chúa.
Chàng Ngốc nghĩ ngay tới ông lão bé nhỏ tóc bạc phơ, người có thể giúp anh chuyện này. Anh Ngốc quay trở lại rừng, tới chỗ cây bị đẵn, anh nhìn thấy ông lão tóc bạc phơ và vội vàng nhờ ông giúp, ông lão đáp:
– Tôi khát khô cả cổ, tôi đã uống mà vẫn còn khát. Tôi không chịu được nước lã. Thực ra, tôi đã uống cạn một thùng rượu, nhưng nó chỉ như muối bỏ bể. May quá, tôi có thể giúp được anh chuyện này,
Sau đó chàng Ngốc dẫn anh ta tới hầm rượu của nhà vua. Ông lão nhảy tới các thùng rượu to tướng, uống mãi, uống hoài, uống tới khi căng tức cả bụng, chưa đến một ngày mà ông uống cạn hết cả một hầm rượu vang.
Chàng Ngốc lại đáp ứng được yêu cầu của nhà vua nên đòi lấy công chúa. Một lần nữa vua lại tìm cách thoái thác, bắt chàng Ngốc phải tìm cho ra một chiếc thuyền có thể đi được cả trên cạn lẫn dưới nước.
Vua nói:
– Nếu ngươi cập bến bằng thuyền đó thì ngươi có thể cưới con gái ta.
#ChàngNgốc
#truyencotichChangNgoc
#changngoc
#truyencotich
#truyệncổtích
#kểChuyện
Nguồn: https://tracyhyde.net/
Xem thêm bài viết: https://tracyhyde.net/category/giai-tri
Hay
Like
Hay
Hay ghe
Chang ngoc may man
Phu hop lua tuoi mam.non
😊😊😊
Ha ha
Ko co nang Cong chua nao nhi
Tai sao ba me laugh think hi the nhi, Chang ngoc ko dc banh trung va ruou vang nhu cac any
Cong Chua xinhnqua
Di
interesting
ngoc the lam vua said dc nhi
Cute boy
Hay thuc su
Very interesting
Like
Let's go
Like
chàng ngốc mà có ngốc đâu
chàng ngốc mà có ngốc đâu
hay quá
Con trai toi rat thich nghe truyen truoc khi ngu, cam on
Hay quá 😘😘😘
Sao lam jong nhau k vay ta
22 tuổi tôi vẫn thích xem chuyện cổ tích.
Hay
Hay qua
Hong'
Hi