Tóm tắt truyện đam mỹ ” Nữ vương giầy cao gót”


Tác giả: Trương Tử Dương
Thể loại: đam mỹ  , tiến bộ, 1 x 1, cảnh sát trung khuyển công, cuồng sát song trọng nhân cách thụ, HE.
Trích đoạn:
15 years old. January

“ tới đây…. Tới đây…” nhì cánh tay không xa lạ kia vẫy vẫy.

── đến đây.

“ Chuyện gì thế ạ?”

“Đến đây, tới chỗ thầy, có thứ giỏi không mất tiền cho em…” Ý cười cong cong bên khóe miệng kia trở nên sâu hơn ở thời khắc rèm cửa sổ đóng lại, của phòng trở nên quỷ dị dưới ánh đèn u ám và mờ mịt. “Đến chỗ thầy…”

“ Chuyện gì thế? Thầy thật kỳ quái…”

***

15 years old. February.

“Tới kìa!”

“ Nhìn xem, đó đó!”

Đọc thêm: truyện sắc

Tiếng chụm đầu ghé tai liên tục không kết thúc.

“Thật đẹp!”

“ mà ánh mắt rất lạnh nhạt…”

“ Bộ dạng thật tuyệt!”

“Một thằng như vậy có cái đó không nhỉ? Ha ha ha!”

“ Suỵt! Nói gầy thôi! Lỡ như bị nghe thấy, không khéo nó sẽ giết mày đấy!”

“ Giết à? Hai cánh tay nhỏ bé yếu kia sự thật có sức sao?”

“ Đừng bị nó nghe được!”

Thiếu niên đc hai chuyên viên công tác xã hội dìu đỡ, lờ đờ ra khỏi bệnh viện.

***

18 years old

“ Bác sĩ, tôi cảm nhận thấy bệnh của tôi lại càng chuyển biến xấu, trong đầu tôi thỉnh thoảng sẽ hiện ra ảo hình họa, một người phụ nữ trang điểm đậm rước giày cao gót, nhịp bước lên đường của cô ấy cực kì đẹp, kiểu như một chân dài đi về phía sân khấu mở rộng, xem thêm, tên của cô ấy là “Lương Tử”…”

“ Nói cho tôi biết thêm chút đi!” Bác sĩ nói.

Đọc truyện cô giáo Thảo

“ Lương Tử là một trong cô gái rất biết giở trò xấu, thích tân thời, thích sửa soạn, tôi tuyệt hảo đó là, Lương Tử mặc áo sơmi nữ, váy da ngắn cùng giầy cao gót đen. Đúng, đối với tôi, ý nghĩa của giày cao gót rất giàu sang, tôi thích giầy cao gót của đàn bà, tôi cảm nhận thấy chính là kết tinh của vẻ đẹp ngập cả êm ả.”

Cảnh tượng đã qua, chỗ tụ hội, đám người lui đến, bóng dáng nhanh lẹ.

tia nắng chiếu trên cao, bởi vì sao áo người phụ nữ đó lại không bị mồ hôi thấm dính?

có lẽ rằng sẽ có, ai đó nói như vậy, âm thanh kia cực kỳ sắc bén.

Mở mắt, tôi ngồi bên trên ghế dựa của nhà chuẩn trị khoa thần kinh, ánh mặt trời chiếu bên ngoài không dính tới mình.

Ve kêu, ve kêu phía ngoài phảng phất như thay mặt cho sự khôi phục sinh thái.

“ Bác sĩ, đó là ảo tưởng của mình xuất xắc Lương Tử thật sự “sống” trong khung người tôi?”

Đọc full truyện đam mỹ h

Bác sĩ không gợi ý, chỉ viết trên bệnh án.

“ Nhắc tới giầy cao gót, tôi cảm thấy chân thiếu phụ lấy giầy cao gót là đẹp nhất, có nhiều khi tôi sẽ trộm nhìn chân đàn bà, nhìn chiếc giày chúng ta rước, tôi phát hiện giầy cao gót của một nhà tâm lý giống như đôi tôi thấy lúc dạo qua nhà ga Đài Bắc lần trước. Tiếng gót giày cao gót gõ bên trên nền nhà, tương tự khoảnh khắc ngón tay tấn công đồng chí ấn xuống phím đàn, là 1 trong những loại khoái cảm! Đó là… Tôi rất có thể cảm nhận thấy thần kinh tôi chú ý bởi nó, cổ họng tôi khô khốc, thân thể tôi như muốn bay lên không trung, thở dốc trong sấp xỉ không đế giày & gót giày.” Bác sĩ cũng nôn nóng viết. “Đường cong mắt cá chân sẽ không lòi ra hết, tiếng giẫm xuống phù hợp như súng vang quét qua đêm hôm, làm mạch suy nghĩ tan vỡ đoạn…”

Bác sĩ gật đầu. Nhưng đây không hẳn gật đầu đồng ý, cũng không phải phủ định, chỉ nên đơn thuần để tôi nói tiếp.

“ Nói tới giầy cao gót, lại làm tôi nhớ đến dương cầm, tôi đã lâu không bè bạn rồi, có người nói thành tựu là một trong những phần hào kiệt cộng thêm chín mươi chín phần nỗ lực, tôi chối từ cho ý kiến.” Bác sĩ uống một ngụm trà. “Lúc trước toàn tâm cố gắng chỉ để tìm một điểm tựa cuộc sống thường ngày, tiến công bè cánh dương cầm, để tôi chôn cất hồi ức phiên bản thân.”

Bác sĩ liên tiếp viết bệnh án.

Tôi lại thường xuyên nói. “Đến hiện nay tôi vẫn mơ đại dương nhớ được giai điệu “Liebestraum”(1).” Khẽ ngâm nhẹ một đoạn ngắn cho bác sĩ nghe. “Nhưng theo độ linh hoạt của ngón tay tôi bây giờ, có lẽ rằng sẽ bè đảng sai đủ chỗ, có lẽ rằng còn bè phái không đến đc nốt sau cuối, nhưng tôi không oán hận bất kỳ ai, bên trên thực chất tôi phải oán hận, tôi có lý bởi oán hận, mà tôi chọn đặt ở trong tim. Bản nhạc này không tương đương đẳng cấp Liszt 1 chút nào, không hoa lệ, cũng không tồn tại kỹ thuật rung động lòng người, thật kiểu như Chopin (2), ý thơ tràn ngập yên tĩnh, trữ tình, ưu mỹ, tôi từng thấy bài nhạc của Liszt bị comment là “phù phiếm, ưu mỹ, lại trống rỗng”, thật tương đương nhân loại tôi…”

Xem thêm list Truyện ngôn tình ngược H

Bác sĩ dừng bút lại. “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, Tại Sao đằng ấy lại chọn phiên bản nhạc này? Bản nhạc này hẳn rất nổi danh, nhạc nổi danh thì dễ bị bắt ra chỗ bạn bè sai. Và đúng là nếu bắt được cái “thần” của nó thì quả thật rất có thể đạt cao điểm, nhưng mà thao tác kỹ thuật nhạc Liszt vẫn quá khó so với một đằng ấy bé bỏng, đằng ấy Tại Sao còn phải bí quá hóa liều?”

“ Đây Chưa hẳn bí quá hóa liều! Có lẽ tôi nên chọn “For Elise”(3), Liebestraum đối với một học sinh cấp hai nhưng nói quả thật là quá phiêu lưu, mà tôi có cảm giác không giống nhau đối với ý nghĩa trên mặt chữ của chính nó, tôi cảm thấy ngoại trừ có thể khống chế kỹ thuật của chính nó, tôi còn cảm tìm thấy không khí của các người yêu nhau, dương cầm Chưa hẳn đều như thế sao? Một nốt thay mặt cho một câu, Liebestraum, tình yêu vô hạn, chỉ cần em rất có thể yêu, em sẽ yêu không thay đổi… Dù hiệu quả thi đấu rốt cục Chưa hẳn là tốt…”

Bác sĩ tiếp tục viết. Tôi đợi bác sĩ hỏi luận điểm tiếp nối, bằng không cũng không biết phải nói cái gì với bác sĩ.

“ Nói thêm 1 chút nữa về cái cảm giác… gọi là “Lương Tử”…” Bác sĩ dừng bút, nói.

“ Lương Tử… Tôi cảm thấy… Thân thể tôi chắc sẽ không trở nên người dải ngân hà xâm nhập chứ?”

“ Không khéo đó đó là ma quỷ!” Bác sĩ cười nói.

“ Tôi không hẳn giáo đồ nhà phật như ông, tôi thiếu tín nhiệm cái thứ quái lực loạn thần.” Tôi cũng cười. “Có đôi lúc cảm nhận thấy Lương Tử kiểu như bia đỡ đạn cho tôi, cô ấy rước cảm xúc không thoải mái của mình.” Tôi thấy bác sĩ viết. “Khi tôi giết thầy Dư Thanh, khi tôi mất đi tay phải, khi tôi vì yêu nhưng dần hận đàn ông, tôi cảm nhận thấy, là Lương Tử giúp tôi gánh vác tội lỗi của tôi…”

Đọc thêm Truyện đam mỹ h sm

“ Vậy rốt cuộc là ảo tưởng giỏi thật sự có một người sinh tồn, đằng ấy rất có thể quyết tâm nhiều hơn thế.” Bác sĩ nói.

“ Dường như… cần dùng phổ biến thân thể với người khác như thế, cảm giác đó thật đáng sợ…” Tôi nhắm mắt lại. “ Tôi sẽ không từ đó nhưng bặt tăm chứ?” Bác sĩ nói sẽ không còn, tôi mở lớn mắt. “Lương Tử hiện thời không đem lại chuyện gì không thỏa đáng với tôi, ít nhất cuộc sống thường ngày sẽ không xẩy ra cô ta cản trở, dù cảm nhận thấy bất an, mà cũng có thể có thể quen được.”

“ Loại kinh nghiệm này của đằng ấy rất khác lạ.” Bác sĩ viết. “Cậu hoàn toàn có thể thử viết ra, viết cũng chính là một kiểu điều trị.”

mà tôi chối từ đề xuất của bác sĩ.

“ được, tôi giúp đằng ấy kê đơn.” Tôi biết cuộc nói chuyện này sắp chấm dứt.

“ Bác sĩ, ông phải thêm thuốc sao? Tôi còn phải uống mấy viên thuốc này bao lâu nữa?”

“ phần nhiều luận điểm hiện tại của đằng ấy là xảy ra vì kích thích tố trong não, tới khi bạn qua thời kì tiến lên, thể chất bình ổn lại, đại bộ phận hoàn toàn có thể mở màn giảm lượng.”

“ Tôi đã 18 tuổi, tôi không hẳn trẻ con!”

Bác sĩ không hướng dẫn, trong một mảnh im thin thít, phảng phất như chỉ có âm thanh ngón tay bác sĩ ấn chuột.

Tôi còn rất nhiều ảo tưởng về Lương Tử, Lương Tử mang giày cao gót đủ loại hình dáng, Lương Tử dựa vào bên dương cầm, Lương Tử rước đai an toàn nhỏ nhắn cute, Lương Tử liếm làn môi đỏ mọng kia… Lương Tử rước sức hấp dẫn tính dục quyến rũ, từ ngón tay, làn môi, ánh mắt… Phảng phất như mình bị cám dỗ… Lương Tử xoay mở thân thể theo nhạc khúc… Ngực của nàng, mông của nàng, còn muốn bắt chẹt định nghĩa khêu gợi hơn cả người mẫu…

“ Bác sĩ, trong não tôi hoàn toàn có thể mọc ra thứ kỳ quái gì làm tôi thay đổi như thế tuyệt không?” Tôi tiến công vỡ vạc trầm lặng, bác sĩ đưa đơn chuẩn trị lại. “Ví dụ như khối u bất thường chèn ép kích thích tố nội tiết?”

“ không tồn tại rất nhiều khả năng, nếu não cậu mọc ra thứ nào đó, đằng ấy sẽ không còn ngồi tại đoạn này.” Bác sĩ vẫn rất nghiêm túc khuyên bảo.

“ Lần này cũng chính là nhị tuần sao?”

“ Đúng, nhì tuần. Lần sau gặp mặt lại!”

Đọc thêm truyện light novel

Tôi ra khỏi phòng khám, trên ghế dựa phía bên ngoài còn mấy người đang đợi, đèn số thứ tự tiếp sau sáng lên. Tôi ngẩng đầu đi về phía bàn tính tiền. Tôi biết nơi này có rất nhiều người bệnh ở lại đêm tối, quá nhiều bác sĩ, quá nhiều nhà tâm lý, quá nhiều nhân viên hành chính. Tôi chỉ cần một khách qua đường nằm phí trong này.

ngày hè sắp sửa ngừng, dù nóng ran vẫn đốt bỏng da người. Gần đầu thu vẫn trông thấy một mặt trời lớn mập.

Nắng gắt đầu thu.

tới lúc đó, màn trời có khả năng sẽ bị nhuộm thành màu vỏ quýt. Mây sẽ xếp hàng như vẩy cá. Trong không khí nóng hổi sẽ lấy thêm một chút lạnh giá, tôi sẽ cố gắng thao tác như thông thường, tôi sẽ uống thuốc đúng giờ, tôi sẽ gặp gỡ bác sĩ đúng hạn, tôi sẽ tích cực tìm một người đàn ông làm bạn trai…

đột ngột đi qua cửa kính thủy tinh, tôi thấy bóng của tớ, một người phụ nữ mặc áo sơmi màu kem, váy da nâu, giày cao gót đen, thoa son môi, tóc gợn sóng li ty màu hạt dẻ…

Tôi bối rối. Đây là tôi sao?

“ Lương Tử”

Giữa chớp mắt, cái brand name này hình thành trong đầu tôi, nhưng tôi Chưa hẳn thiếu nữ, tôi Chưa hẳn thanh nữ.

Tôi không hẳn thiếu phụ ——

“ tổng cộng đàn ông đều đáng chết!”

Âm thanh kia nói cụ thể, nhưng tôi cũng biết nàng là ai…

những giọt mồ hôi lạnh dính ướt đẫm sườn lưng tôi, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận thấy cánh tay nàng đủng đỉnh khoác lên vai tôi, phảng phất như còn mang mùi nước hoa hóa học, lỏng lẻo, từ từ… mà tôi lại không tồn tại cách đẩy nàng ta ra…

“ Xin lỗi!” bỗng nhiên ngột, một cô nhỏ tuổi đụng tôi, tôi bây giờ mới một lần nữa thấy cái bóng trong kính thủy tinh là 1 trong người áo sơmi tay ngắn cùng quần dài màu xám, vẻ mặt bối rối. Hơi thở của tớ phảng phất như bị tháo cạn, trong đầu rầm rầm căng ra, thần kinh còn chưa phản ứng đc đã xảy ra chuyện gì.

“ Xin lỗi, bạn không sao chứ?” người phụ nữ dắt tay cô nhỏ nhắn, cửa kính chiếu ra bóng tôi vẫn đang đứng ngốc.

“ Anh mập ơi, xin lỗi!” lời nói trẻ con của cô bé nhỏ.

“ Không sao… Tôi không sao…” họ nắm tay rời khỏi, phía trong gầm tủ kính bày ra ma-nơ-canh mặc áo T-shit đặc sắc gấm hoa sử dụng ren tô điểm.

Lý Do lại đáng chết? Tôi một đợt nữa nhìn tôi trong gầm tủ kính, gương mặt kia, sinh trưởng mười tám năm, nhưng tôi một chút cũng không nhận biết…

***

19 years old.

Hơi lạnh máy điều hòa luân chuyển của phòng.

Nghe CD nhạc, hắn chải tóc, ánh nhìn xám mịt không chút ý thức nhìn cái bóng trái ngược với hắn.

Giai điệu Liebestraum của Liszt du dương trong không khí, mặt trời bên ngoài sắp phải ngủ say dưới đường chân trời.

Hắn để lược xuống, nhìn mình trong gương, đó là một khuôn mặt trung tính. Tóc hơi dài, nhưng mà hắn không muốn cắt. Một nam sinh để tóc dài rất kỳ quái phải không? Nhưng mà hắn cũng không để tâm đến ánh nhìn của người khác. Trên bàn có báo vừa thế hệ tiện tay mua, hắn mở báo ra, tin tức đầu đề chính là chuyện cảnh sát phá tan tập đoàn lớn mại *** Nhân xà.

Kỹ thuật cấp cao ẩn giấu trong tiếng nhạc, kỹ năng tay nghề của hắn còn chưa thể đc như trong tiếng nhạc, ngọt ngào như thở dài, mới đầu rất sâu đậm yên tĩnh, dần trở nên ân cần hưng phấn, tương đương gợn sóng li ty phập phồng, mang ý thơ, hắn bọn không ra đc, tay của hắn không tồn tại tâm trạng tình yêu.

“ Giết sạch hầu như số đông ông!”

Giọng nói kia sắc bén rõ ràng.

Trong chậu sứ có tiếng nước bé dại, hắn chậm chạp vuốt mặt kính nóng bức, hình ảnh trong kính hắn rất thân thuộc.

Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, hắn chậm vuốt mặt kính nóng sốt, hình họa trong kính hắn rất xa lạ.

Hắn hồi tưởng chuyện xảy ra vừa mới rồi, lướt nhanh như phim chuyển, chợt, hình họa kết thúc lại, mặt kính dừng ở giữa thang máy tứ phía đều là gương…

Chiếu rọi lẫn nhau kéo dài vô biên, gương trong gương, gương trong gương trong gương, gương trong gương trong gương…

Hắn lừ đừ chờ thang máy đi lên, âm thanh máy móc giao vận trong lặng ngắt. Hắn không thấy phần cuối của gương.

Thang máy kết thúc ở lầu mười, mở cửa, hắn bước ra.

Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang đìu hiu, ấn chuông điện, hắn đi vào nhà bạn học ĐH của hắn.

mở cửa một chiếc, hắn liền nghe tiếng cười ha hả. Có mùi rượu cùng mùi khói thuốc, bạn học ĐH của hắn cùng nhì người bạn phát âm hắn vào cửa. Hắn như 1 người lạ, xâm nhập thành lũy này.

màn hình TV chiếu ra nữ hero chính AV (4) liên tục rên rỉ, hắn cau mày.

“ Sao lại thế?”

Bạn học hắn cười nói, sẽ giúp đỡ vui thôi!

“ Sao lại thế? Hiểu tôi đến chỉ bởi vì chuyện nhàm chán như vậy sao?”

Hắn mơ biển cảm nhận thấy sự bất thường trong mắt người bạn của chúng ta học hắn, họ tương tự như bạn học hắn, góc nhìn dại ra, trên mặt đầy mụn trứng cá, cái hắn nghĩ đến đầu tiên đó là “thuốc phiện”.

Nếu người cũng đã tới đông đủ, muốn hiểu gái thật đến không? Bạn học hắn hỏi, các người bạn kia cũng đều nói được.

“ chung cuộc là sao? Bạn Chưa hẳn nói có chuyện rất cần thiết muốn tìm tôi bàn luận sao? Hiện tại là sao?” Hắn muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi căn phòng này, rời khỏi khoảng không này.

đằng ấy quá căng thẳng, qua đây hút mấy cái, cam đoan giúp bạn thả lỏng! Bạn học hắn lạnh lùng nói.

Hắn đẩy bạn học ra, chạy ra phía bên ngoài cánh cửa.

Hắn ấn ấn thang máy, lại sớm muộn không có hồi đáp.

Hắn lại ấn ấn nút hướng xuống, đèn mới sáng lên.

Hắn bỏ bạn học lại phía sau, vào trong thang máy lập tức ấn nút tạm dừng hoạt động.

không khí trong thang máy oi bức, hắn trông thấy người phụ nữ kia nằm ở trong gương —— cái bóng “Lương Tử”, Lương Tử vẻ mặt châm biếm, ánh nhìn tự hào làm hắn không còn nhìn thẳng nàng.

—— đằng ấy cứ chạy trối chết như thế sao?

Đọc thêm truyện đam mỹ sủng

Trong mặt gương bên kia là một trong những chàng trai khuôn mặt bối rối, hắn bị lạc hướng ở trong những số đó, thang máy lờ lững hạ xuống, hắn nằm ở trong gương mở lớn hai ánh mắt, nhưng nói chung không hề thấy đc đầu sau cuối trong nhì mặt kính. Quả đât trong gương, khoảng không trong gương, hắn cuồng loạn ấn nút Open, điên cuồng ấn nút của mỗi tầng lầu, nhưng mà thang máy chưa đến tầng trệt thì không xong đi xuống.

bỗng ngột, một âm thanh cực lớn, thang máy ngừng lại.

Thang máy lộ diện ở tầng năm, đi vào là một trong người đàn bà tóc gợn sóng li ty nâu dài, mặc áo sơmi màu kem, váy da đen, đồng thời cũng lấy giày cao gót, giầy cao gót black color đầu nhọn.

thời hạn tới tầng trệt phảng phất như bị kéo ra vô hạn, Hình như không còn thấy phía cuối của cái gương kia, không gian giữa hai mặt gương, đó rốt cuộc… Là gì…?

Lại một âm thanh cực to, thang máy dừng ở tầng trệt, cô gái đi ra ngoài. Hắn nôn nóng chặn cửa trước khi nó đóng trách nhiệp lại, rút cuộc rời khỏi cao ốc.

Hồi tưởng chấm dứt, hắn nhìn mình trong gương, cảm xúc trở về hiện thực thật hay, hắn cầm mang lược, lại liên tục chải đầu, có tóc bị vướng trên lược, hắn nhẹ phủi xuống, bàn tay cầm lược chậm trễ đong đưa, tóc cũng chậm rãi trở nên chỉnh tề, mà hắn Dường như quên, hắn bởi cái gì nhưng chải tóc.

do một chút nữa phải đi chạm chán người đàn ông đó. Giọng nói sắc bén kia thay hắn nói ra đáp án.

Phải đi gay bar câu nam nhi, không gã đàn ông nào lại chối từ hắn, không chàng trai nào lại chối từ yên cầu của hắn, chỉ cần hắn mỉm cười với con trai, kích thích tố lấy tính kích động liền trộn trong số đó, hắn ném ra mồi, sẽ câu lên một đống đại trượng phu muốn cởi y phục hắn. Bất quá, dáng người hắn hết sức mảnh khảnh, cũng có thể có người không thích xúc cảm âm nhu nồng nặc vị son phấn. Whatever.

Ve kêu càng lúc càng cuồng loạn, phảng phất như kéo dãn vô vàn.

***

22 years old.

Chạy băng băng trong hẻm tối như con thoi, tình yêu bị đem đi cùng niềm vui ở bên vành tai châm biếm, muốn cho hắn tổn thương triệt để, khiến cho hắn khó khăn triệt để. Đôi mắt lớn sáng ngời hồi hộp chớp chớp, mồ hôi ướt đẫm vành mắt, thành phố vạn bất nhẫn phảng phất như muốn đẩy hắn vào cõi âm tham lam.

Người đuổi theo phía sau mang đi cái túi của hắn.

Hắn dừng bước, mắt trừng lớn nhìn kẻ đã chạy xa kia.

Bị rớt lại một mình ở đầu đường. Hắn sờ ví tiền, di động, cùng chìa khóa trong túi của áo, túi đeo chỉ có một đôi giày cao gót lấy danh mua cho bạn gái. Hắn là 1 trong đồng tính luyến ái nam, hắn biết từ qui định của hắn liền nhìn ra đc.

Bị bỏ lại một mình ở đầu đường. Hắn gọi di động cho chính mình trai ở vừa mới đây của hắn, quân địch gật đầu đồng ý cho hắn ở lại nhà một đêm.

kẻ thù thấy hắn, không khỏi cười cười, em bộ dạng như một kẻ lang thang nghèo túng!

Hắn cũng miễn cưỡng kéo khóe miệng một chút.

“ Cám ơn…”

Hiện tại ngay trong khi thu chuyển mùa, hắn kéo chặt chăn đơn, sau lưng có ngực bạn trai hắn. Hắn xê dịch thân thể, không kì vọng có bất kỳ tiếp xúc nào với địch thủ, đối thủ lại càng ôm chặt thân thể hắn, cầm tay hắn, bên trên người hắn có hương dầu gội hoa hồng. Em thơm quá —— bạn trai hắn ở bên cổ ngửi tóc hắn.

quyến rũ đấy!

—— Tử Minh, em không hẳn thích anh nhất sao? Em Chưa hẳn rất mong đợi anh làm chuyện này với em sao?

Người mập là ô uế, hắn nghĩ như vậy, người béo là bẩn thỉu.

Đừng bắt lấy tay tôi, đừng đẩy tôi, đừng cởi ăn mặc quần áo tôi!

Người béo là ô uế, hắn nghĩ như vậy, người lớn là dơ bẩn, những người đều cùng một giuộc.

rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Anh yêu em…”

“ Đừng yêu em.” Hắn bỗng ngột bắt mang tay bạn trai, ánh nhìn kiên định nhìn quân thù. “Nếu anh thật sự yêu em, hậu quả sẽ rất bi ai, ở cùng em, rất cần được cực kỳ can đảm.”

Bạn trai hắn cười muốn hôn môi hắn, hắn mang tay ngăn cản.

“ Tuấn Diệp, em không hẳn đang nói đùa với anh! Họ chia ly đi!”

****

hiện giờ là mùa đông, nhưng cái “hắn” thường hay hình thành này, đã 25 tuổi…

phát âm tiếp truyện tại website hiểu truyện trực tuyến truyen24.com. Chúc bạn hiểu truyện vui mắt